Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

THƠ - KHOAI 1 -> 3 THÁNG

BỨC HÌNH TUỔI THƠ

                          
Bố sẽ vẽ bầu trời
Màu hòa bình, hạnh phúc
Ánh mắt tròn ngơ ngác
Con ngước nhìn mênh mông.

Tâm hồn con xanh trong
Tựa biển trời sắc biếc
Cong miệng cười khúc khích
Trong bức hình hồn nhiên.

Pha sắc màu tự nhiên
Thêm cánh diều mơ ước
Con tung tăng chân bước
Giữa khung trời bình yên.

Ánh mặt trời dịu êm
Soi sáng màu hy vọng
Biển vỗ bờ nhịp sóng
Ngân bản nhạc thân quen.

Bên cạnh một nàng tiên
Cùng lời ru  tha thiết
Giữa khung trời cổ tích

Trọn bức hình trẻ thơ./.




 QUÊ TÔI

                             Bạn có biết quê mình ở nơi mô?!
                             Dải đất lưng ong bốn mùa cõng đá.
                             Eo miền Trung, quê mình Hà Tĩnh
                             Chín mươi cín ngọn núi Hồng năm tháng đứng cheo leo
                             Vẫn ươm đủ mầm xanh cho đất Việt
                             Dòng song Lam nghiêng mình ấp ủ
                             Bồi phù sac ho quê mẹ bớt cắn./.
 







 Quê em vùng lúa
                  

Có ngày
Anh sẽ về thăm cánh đồng
Quê em
Mùa lúa chín vàng
Rộn ràng tiếng hát
Được mùa chiêm xuân.

Quê em
Có đàn em nhỏ
Vui nhộn níu tay 
Trên bãi cỏ xanh
Cuối triền đê chiều    
Chơi trò nhảy cóc
Tóc mai phơ phất 
Nắc nẻ cười đùa
Cánh diu ni nh

Quê em
Có dòng sông xanh   
Bốn mùa phẳng lặng
Quanh năm hiền dịu  
Ôm chặt cánh đồng
Phù sa mặn ngọt   
Bồi đắp bờ vui.
             
Quê em
Có đài phát thanh
Đưa tin rộn ràng
Sắc màu đổi mới
Đường công nghiệp hóa
Yên bình lũy tre

Nếp sống đổi thay
Làng trên xóm dưới
Những mái nhà tranh
Thay màu ngói mới
Thắm sắc quê hương.










THƯƠNG VỀ XỨ NGHỆ
                                            - Thương xứ Nghệ cơn bão hạn -

Nắng như lửa đổ xuống trời xứ Nghệ
Đất khô cằn nứt nẻ dấu chân chim
Ở miền xa con nghe nhói buồng tim
Thương cho đất đang quặn mình cháy khát

Thương em tôi đang trong mùa nắng hạn
Nước bờ kênh tát không đủ ruộng đồng
Đêm thao thức mẹ lo mùa thất bát
Hát giống gieo trên mảnh đất cõi cằn

Khi mồ hôi bốn mùa cha vẫn đổ
Theo đường cày bước ran rát bàn chân
Sức đổ xuống cho cây đời lại mọc
Từ đất khô hạt giống lại sinh sôi

Xứ sở gian truân vun lòng người nhân hậu
Dù mùa sau vẫn còn khô hơn thế
Miền trung ơi! Bốn mùa khắc nghiệt
Rồi gió lào vẫn còn cuồng nhiệt quét

Và lũ lụt không chỉ một mùa
Nhưng lòng người đâu có chịu thua
Trời cứ nóng và cây đời cứ mọc
Trong gian truân sức sống khởi màu. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét