NHỮNG HỌC TRÒ CHỦ NHEIỆM CỦA TÔI
Bây giờ các em học sinh trong lớp 11A2 trường THPT Bình
Long, Bình Phước ngày nào của thầy đã lớn rồi, nhiều em đã trưởng thành có cuộc
sống riêng. Thầy biết thế, nhiều em vào những dịp nghỉ lễ, tết về thăm thầy kể
lại thầy nghe sự lớn khôn của các em. Nhiều trong số 48 học sinh của thầy chủ
nhiệm năm đầu dạy học ngày đó giờ đã thành danh, nhưng các em vẫn nhớ thầy, hỏi
thăm thầy.... thầy mừng lắm! Các em biết
không tình nghĩa các em, những học sinh cũ của thầy ngày nào dành cho thầy, quý
trọng thầy là nguồn động viên lớn giúp thầy tự tin hơn, cố gắng vượt qua khó
khăn, bộn bề cuộc sống yêu nghề dạy học hơn. Là động lực giúp thầy tìm tòi dạy
dỗ các học sinh sau thế hệ các em thầy đang dạy bây giờ.
Năm thầy chủ nhiệm lớp ta là ngày thầy mới chân ướt
chân ráo về trường nhận công tác. Mới ra trường chủ nhiệm, thầy cũng sợ các em
“nhờn” lắm, học trò mà, thầy hiểu. Nhưng không, lớp ta có vài em cũng “bị” thầy
nhắc nhiều, thầy đến tận nhà để nhờ bố mẹ các em răn dạy. Cũng có đấy nhưng trong
lớp 11A2 ta các em ngoan là chủ yếu.
Điều làm thầy cảm động và hiểu
được tình cảm và sự lo lắng các em dành cho thầy là tháng 2 năm 2006, mẹ mất thầy
phải về phép đột xuất, sau khi lo tang chay mẹ xong thầy vào biết lớp ta vượt
lên dành giải nhất thi đua tháng trong khi trước đó lớp ta thường xếp sau các lớp
A1, A3 bên cạnh. Thầy hiểu rằng, các em thương thầy và biết tự lo cho mình kể
cả khi không có thầy bên cạnh.
Nhật ký viết về lớp thầy chủ nhiệm –
11A2
Bao nhiêu kỷ niệm buồn vui trong
năm chủ nhiệm lớp. Các em biết không, thầy đã lo cho lớp ta biết bao nhiêu, yêu
thương biết sao nói hết…Cả những khi
thầy đi công tác xa trường, không bên cạnh để trực tiếp nhắc nhở, chỉ bảo các
em thầy đã gửi tâm tư của thầy, lo lắng của mình dành cho các em trong nhật ký
thầy mang theo. Sẽ bất ngờ nếu báo Tiền Phong xem xét và đăng những dòng tâm sự,
tâm tư, mong đợi và trách cứ các em trong tình yêu thương, lo lắng của thầy
dành cho các em lớp 11A2 mười năm trước của thầy. không
phải “Vạch áo cho người xem lưng” mà đây
là tâm tư thấy muốn giãi bày vpớ học trò.
Ngày 21/11/2005
Ngày thứ 5 đi thị xã Đồng Xoài tham gia giải bóng
chuyền ngành giáo dục tỉnh tổ chức giao lưu mừng 20 tháng 11.
Xa bục giảng những 2 tuần. Ở nhà rõ ràng nhờ dạy thay
cũng chẳng an tâm, không suôn sẻ gì. Sẽ có công việc dồn lại về làm bù. Lớp học
(lớp chủ nhiệm) cũng chẳng có ai nhắc nhủ, bày vẽ… Liệu các em có tự mình lo
toan, ý thức. Thằng Khánh nhiều lúc tráo trở, đến bao giờ. Nhắc mấy lần rồi không
chịu cắt tóc. Chả lẽ lại bất lực không cảm hóa nổi một học sinh? Cái quan trọng
trọng là phải cảm hóa bằng cách nào cho hiệu quả. Không thể thờ ơ được khi biết
em đang đi vào ngõ cụt. Khánh có hiểu tâm trạng của thầy lúc này? Em có biết
rằng thầy tính đề nghị kỷ luật đuổi học em khi em cố tình bỏ ra khỏi lớp vì bị
thầy nhắc trong giờ sinh hoạt? Chả lẽ
mình lại bó tay vì em, một học sinh thiếu cân đối về mặt giáo dục gia đình (
thầy biết em chỉ sống với một mình mẹ). Kông thể. Phải làm sao đó, sau này, em
sẽ nhớ mãi một người thầy đã dành cả yêu thương và tâm huyết cho em. Em có hiểu
tâm trạng thầy lúc này không Khánh?
Chiều này sẽ về,
chắc chắn tụi nó (lớp học) có ít nhiều lơ là. Cửa kính phòng học sẽ dơ bẩn, suy
nghĩ thoải mái hơn. Nhưng chắc là không đến nỗi nào./.
Ngày 25/12/2005
Hôm nay được học
viên lớp ở trung tâm giáo dục thường xuyên mời đi hát ca ra ô kê. Hát xong về
hơi khuya, hết thời gian chuẩn bị công việc cho ngày mai. Việc của mình chính
là đi dạy mà, sao lại lao vào thế giới xã giao đó? Dừng lại đi. Bao bộn bề,
thao thức ở cuộc đời này, phải lo, phải suy nghĩ...nhiều quá!
Mà thôi, đừng bí
cực, bất đắc chí qúa “ông cụ non Phương”. Còn học sinh yêu thương mà. Còn sự
hồn nhiên thật thà của cái Dương. Còn vẻ hồn nhiên, hơi bộp chộp nhưng thật thà
của Loan, vẻ tội nghiệp đến thương của Thanh (nam), Son và Linh..... Còn nhiều
lắm 48 tâm hồn trong sáng lớp 11A2 của thầy. Sao mà ta yêu các em đến thế! Ta
muốn được ôm tất cả các em vào lòng để gửi hết tấm lòng thương yêu của mình vào
đó. Cả thằng Khánh khó nói hay bị phê bình đến Như Hà hồn nhiên. Đã có nhiều
lúc mắng các em, nhưng không nghĩa là ghét bỏ các em. Liệu có em nào hiểu được
điều đó không.
Ngày
06/01/06
Cái Mai tự dưng lại đòi chuyển sang lớp khác. Quả thật ta
chẳng biết làm sao. Nguyên nhân tìm hiểu ra mới biết, chỉ vì sự đối xử quá khắt
khe, không kiểm soát của cô bộ môn Địa lý mà gây tổn thương cho em, làm em phải
như vậy. Tội nghiệp em, tôi nghiệp cho cả cô. Vì sao cô lại quá đáng mới học
trò như thế? Phải biết chừng mực, kiềm
chế chứ cô. Bây giờ chẳng biết làm sao. Nói sao để em yên tâm học hành. tuổi
học sinh dễ tổn thương và hay có ấn tượng sâu đậm với giáo viên. Cách cư xử của
cô giáo ấy chắc chắn sẽ tạo nên một vết hằn trong suy nghĩ của em sau khi em
trưởng thành. Thôi, hãy học đi, thầy sẽ tìm hiểu thêm và động viên cố gắng em
hơn.
Cái Thoáng học sút, không biết các môn khác thì sao còn văn
sút rõ ràng. Cả chữ viết nữa, nét chữ nét người học trò của thầy à. Chữ
viết em học sinh giỏi văn nhất lớp cũng “xuống cấp”. Thật đau lòng khi
em phân minh, “chống chế” là học... chữ thầy!
Sao lại thế! Thầy đã nói là mọi cái có thể học thầy nhưng trừ...chữ
viết. Em phải ráng là mình nữa chứ! Thầy là ...con giai mà. Hì, hì.
Bài thơ em Thoáng tặng mừng 20-11 năm 2006 thầy
còn giữ
Nhiều lắm, các em học sinh lớp 11A2 năm học
2005 – 2006 trường THPT Bình Long, Bình Phước nào có em nào quên thầy chủ nhiệm
dạy văn không? Thầy tin là không, thầy còn cất giữ những tấm thiệp mừng ngày 20 tháng 11 năm nào của cái Dương,
Tùng, của nhiều em khác tặng thầy, 2 bản viết tay bài thơ “con cóc” Thoáng viết
đăng nguyện san Tuổi Hồng (tờ nguyệt san của đoàn trường) tặng thầy đến nay
thầy con giữ cơ mà. Mười năm, nhanh lắm nhưng tình nghĩa thầy trò mình thềy
không thể nào quên được.
Đây, hình tấm thiệp của Thùy Dương, của Duy
Tùng, bài thơ của Thoáng thầy chụp làm dẫn chứng cho các em đây. Hình của lớp
ta trong ngày tổng kết năm học, trong chuyến dã ngoại núi Bà Đen thầy còn giữ làm
kỷ niệm. Và, thầy luôn mong đợi các học
trò nhỏ bé trong lớp 11A2 trưởng thành trên chặng đường đời. Bây giờ thầy vẫn
yêu thương các em, chờ đợi sự tiến bộ và ngoan ngoãn như ngày nào. Cả thằng
Khánh cá biệt, và lớp trưởng Duy Tùng, hiền ngoan như Liễu, như Băng Tâm và Như
Hà, Thảo rồi Hồng Nhung, Quyền... thương tình như em Thanh thiệt thòi về hoàn
cảnh.
Thầy biết các em mãi là trò ngoan, luôn nhớ
về thầy, thầy trò luôn nhớ về nhau. Và các học sinh của thầy biết tự lo cho mình
kể cả khi không có thầy bên cạnh như ngày nào./.
Đ/c tác giả:
Trương Văn Phương
trường THPT TX. Bình Long,
Số 01, Lê Qúy Đôn, P. Hưng Chiến, TX. Bình Long, Bình Pước
Số ĐT: 0979 236 466
Số tài khoản: 560 320 500 9536
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét