Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Thơ - Hình

TUỔI HAI MƯƠI VIỆT NAM


Dân tộc trưởng thành từ bao cuộc chiến tranh.
Những anh hùng đã quên mình chiến đấu
Tuổi hai mươi đã thắp lên ngọn lứa
Cháy bùng làm sáng dậy non sông.

Thế hệ chúng tôi đang tiếp bước tuổi hai mươi
Và cũng phải thắp cho mình ngọn lửa
Của cô chú và các anh để lại
Soi sáng chặng đường quá khứ và tương lai


Những vang vọng oai hùng lịch sử ngàn năm
Như Nguyuễn Huệ - Quang Trung tuổi hai mươi ngày ấy
Cũng phất cờ ba quân giành độc lập

Đánh đuổi quân thù thắp sáng tuổi hai mươi.
CAO SU ÂN NẶNG TÌNH THÂM
                                               
                                      Em cũng thức hôm dậy sớm
                                      Và lặng thầm khi gà chưa gáy sáng
                                      Tình yêu của em mặn nồng thầm lặng
                                      Với những xô mủ đầy cuối tháng đạt chỉ tiêu

                                      Em âm thầm giấu kín giọt mồ hôi
                                      Những vất vả không có gì là mặn đắng
                                      Khi trái tim em vẫn ngân lên khúc hát
                                      Rừng cao su bạt ngàn được rọi sáng ánh trăng

                                      Giọt mủ dâng trào màu trắng niềm tin
                                      Không quản ngại gió mưa, những đêm thức trắng
                                      Em như con cò trong ca dao thầm lặng
                                      Quên những nhọc nhằn cho cuộc sống niềm vui./.


CHIÊM NGHIỆM

Giọt mưa.
Không ướt thời gian
Từng giọt trầm, buồn, cao, thấp nhảy lung tung.     

Tôi.
Vẫn đứng nhìn
Nháo nhào đời sống
Có đâu. 
Đường mòn quen lối  
Ngỡ ngàng, ai cũng giữ lòng tin.    

ĐỜI LÀ THƠ
                                  Quyết Lam

Mùa phượng cuối đến như cơn mưa hạ.
Lá bàng rơi xào xạc bước chân
Buổi học cuối động thành nốt lặng.
Cả tháng năm như ngưng lại một giờ.

Từ độ ấy  mỗi đứa một miền xa
Màu đồng phục theo mỗi người mỗi ngã
Cô bạn nhỏ giấu cái nhìn ngượng nghịu
Dưới sân trường những giọt nắng tinh khôi.

Thúy và Vân học ở ngoài Hà Nội
Vẫn miệt mài theo đuổi nghành Y
Còn cái Tâm mơ ước vào Sư phạm
Cuối năm này nó về dạy cấp hai

Tuấn, Hùng, Trung... sẽ trở thành ông chủ
Đã có người vấp ngã chốn thương trường
Muốn cuộc sống cho ngày mai đầy đủ
Vô tình đời gây nên những vết thương.

“Long cao khều”  muốn trở thành luật sư
Lận đận mấy khoa thi còn chưa đậu
Và mấy thằng tự nguyện vào quân đội
Xuất  ngũ vể cưới vợ ở quê.
  
Gặp lại mình nhỏ bạn hớn hở khoe
Tháng tới đây nó sẽ xin được việc
Mấy bạn nữ làm công ty giày dép
Đồng lương dệt thành từ những nét chỉ  khâu.

Còn một số xong tốt nghiệp về quê
Người cày cuốc, kẻ sớm khuya chài lưới
Dưới lũy tre sống cuộc đời đạm bạc
Chiều yên bình thả khói thuốc làm thơ.

Em ơi, mình đã qua áo trắng một thời
Nay vào đời muôn màu trong cuộc sống
Màu trắng kia đã đi vào dĩ vãng ...

Kỷ niệm học trò khắc khoải mãi trong tim.

CHO ANH CHO EM
 Anh xin làm dòng suối    
Mỗi sớm em gội đầu   
Anh xin làm hạt mưa   
Rôi trong chiềm em bước 
Anh xin làm hạt nắng    
Động trên mi mắt em  

Em xin làm bông hoa   
Để khi buồn anh ngắm
Anh xin làm giấy trắng  
Để em ghi nỗi buồn  

Em xin làm đồi vắng    
Khi mệt anh nghỉ chân
Anh xin làm làn mây  
Vương trên bờ vai nhỏ   
Em xin làm ngọn cỏ   
Dười con đường anh qua.

Anh xin làm quê hương   
Ru tuổi thơ em lớn
Em sẽ là sợi nhớ   
Còn anh là sợi thương    
Em sẽ là màu tím  
Anh dệt đóa hồng nhung    

Em sẽ là tất cả   
Những gì anh yêu thương .   

                                  TAN VỠ  1

                                        Ai ngờ màu tím cũng phai.
Vầng trăng khuyết nửa một đời chơi vơi
                             Hoàng hôn tím vỡ cuối trời
Mình tôi ôm mãi những lời nước non.



TAN VỠ 2.

Thứ bảy này sẽ có kẻ đón em
Và người đó không phải anh – em biết thế.
Bên người ta em thì thầm rất khẽ
cui tri anh đang ngm trăng rơi...

              Sóng nương mình lên bãi cát dịu êm.
             Mà quên hết nỗi cồn cào đáy biển
             Em đang nở những nụ cười tím lịm
            Chỉ mình anh ôm kỷ niệm chúng mình.



TAN VỠ 3

Ai đã cho một lối mòn rất lạ
Một niềm tin hơn cả mức diệu kỳ.
Và trời đất cỏ cây thân thiết quá
Thế giới này sẽ chẳng có chia ly.

đừng vội vàng làm giật thốt bay đi.
Chút run động cả lầu chiều sẽ vỡ
Làm run dậy một tâm hồn bỡ ngỡ
Phai nhạt không chừng cả tấm trăng ngân.

Giữ chút nguyên sơ của ánh sáng ngần
Và tinh khiết khối sao băng đầu núi
Cả hồn tôi là lối mòn rất mới
Ai đưa nhìn vào phá nát tim tôi.








Cùng bạn Phong - ng. Thanh Hóa - tại sân trường Đh. Đà Lạt
 
 Cùng bạn Hoàng "Cọt" bạn học cấp III



                                    CÒN ĐÓ MỘT VẦN THƠ  

Thấp thoáng một nỗi buồn!  
Đượm màu bằng lăng tím  
Chập chờn một nỗi nhớ  
Ánh mắt nào xa xăm.   

Ghép nhặt một vần thơ     
Muốn gửi kẻ ngu ngơ  
Một mình bên cửa lớp     
Đứng nhìn chiều trôi trôi...

Đi tìm cái một nửa    
Đổi lấy một vần thơ      
Mà tìm mãi tới giờ     
                                          Một vần thơ còn đó.   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét